
Lịch sử Hán và Việt gắn liền với nhau đến đỗi đọc lịch sử Hán ta có thể hình dung ra lịch sử Việt và ngược lại . Lịch sử 5000 năm dựng nước của dân tộc Việt được viết ra bằng máu tươi của người dân chất phác . Bàn tay đẫm máu của rợ Hán không ngưng nghỉ chém giết dân Việt trong suốt chiều dài nhiều ngàn năm ấy , có lẽ đã 7 hay 8 ngàn năm nay rồi .
Đã có lúc tự tôi đặt câu hỏi rằng tại sao lịch sử dân tộc Việt chỉ tính từ Họ Hồng Bàng tức năm 2.879 BC là năm các con cháu của mẹ Âu Cơ dựng nước mà không là trước đó . Việc này chỉ có thể tạm lý giải bằng hai lý do chính : thứ nhất những vị vua trước đó chỉ được coi như huyền thoại không hoàn toàn có thực vì không còn sách sử nào nói đến nên gọi là huyền sử thôi , thứ nhì là vì người Việt theo chế độ phụ hệ nên chỉ tính theo dòng dõi vua Kinh Dương Vương vốn là con vợ thứ của vua Đế Minh , ngài vốn không phải là con chánh thất và nhất là vua Kinh Dương Vương đã được vua cha chia đất riêng ( nước Xích Qủy ) để cai trị, thì vương quốc ấy đã không liên can gì đến quốc gia phương bắc dòng sông Dương Tử nữa .
Sau bài tái cấu trúc cổ sử „ Rợ Hán là ai ? „ nhằm phanh phui nguồn gốc man rợ chuyên cướp của giết người của Hán rợ hầu lật tẩy bộ mặt thực của chúng cũng như cho thấy sự yếu kém của chúng , hoàn toàn không đáng sợ và để phục hồi danh dự cho dân tộc Việt , đòi lại lịch sử cũng như tài sản văn hóa cổ rực rỡ của mình , xóa tan nỗi mặc cảm bị trị , nhỏ bé nhược tiểu , bây giờ chúng ta hãy xét thêm về nguyên nhân nào mà Hán không bao giờ đồng hóa được dân Việt , mà ngược lại chính chúng đã bị Việt hóa khiến cho không ít người Việt lầm tưởng rằng Hán và Việt có cùng nguồn gốc văn hoá cũng như có chung một tổ tiên .
Nếu nhìn khái quát khó ai phân biệt được người dân của bốn quốc gia đến từ Hán , Nhật , Cao Ly và Việt Nam vì màu da vàng , trắng sáng , mắt nhỏ , tóc đen và thẳng , ăn bằng đũa chứ không bốc tay , xài âm lịch tính theo chu kỳ của mặt trăng thay vì dùng dương lịch được tính bằng chu kỳ mặt trời . Nhưng khi đi vào chi tiết thì người Việt lại rất khác các dân tộc nêu trên . Khác biệt đó chính là nền văn hóa . Người Việt sớm có văn hóa nên đã không bị khuất phục bởi sự cai trị bằng bạo lực đến từ phương bắc . Nguồn cội của nó nằm ở chỗ này : Văn minh nông nghiệp ! Văn minh Lạc Việt chính là văn minh nông nghiệp. Bạn ngạc nhiên ư ?
Dân số Bách Việt chiếm tới 15 đến 20% dân số trên toàn thế giới nghĩa là cứ 5 người trên trái đất thì có một người gốc bách việt . Người dân thường sống tụ tập thành từng làng thôn dưới sự lãnh đạo của một già làng có nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm . Mỗi làng có nét văn hoá riêng và rất ít chịu sự chi phối bởi chánh quyền trung ương hay từ bên ngoài . Cho nên ta thường nghe nói phép vua thua lệ làng . Khi người Hán chiếm được quyền kiểm soát chánh quyền trung ương thì ảnh hưởng văn hoá của họ đối với dân ta vẫn là con số không . Hơn thế nữa với sĩ số đông đảo của các dòng bách việt , ảnh hưởng văn hoá của bách việt đã làm lu mờ nền văn hoá du mục - nếu có - khiến cho người Hán có nét văn hoá bách việt làm cho người ngoài nhìn vào mới có cảm tưởng là cả 4 sắc dân nói trên có cùng nguồn gốc văn hoá và có cùng thủy tổ . Cách ăn mặc và trang sức của người Hán trong các phim chưởng hay trong các sách sử cũ chính là phiên bản copy của người Việt . Cách phục trang ấy còn được giữ mãi ở nông thôn miền bắc VN cho tới nay như quấn khăn mỏ quạ , đeo yếm và mặc váy chứ không mặc quần . Rất may là sau này ngành khảo cổ phát triển mạnh nên người ta đã đào được rất nhiều rìu búa , dao găm hay trống đồng có niên đại rất cổ và trên cán dao găm và trên mặt trống đồng ấy đã ghi chép lại các di tích phục trang cũng như tập quán của người bách việt thượng cổ làm bằng chứng hiển nhiên đã làm cho Hán phải đỏ mặt hết đường cải chính . Thật đúng là trời cao có mắt .
Nghề nông nuôi sống dân tộc ta đã tự ngàn đời rồi . Muốn nuôi sống lượng dân đông đảo ấy bắt buộc phải định cư và canh tác nông nghiệp , thuần hoá trâu bò , gia súc và cây mễ cốc là công việc chính của kỹ sư nông nghiệp hiện nay để có đủ nguồn thực phẩm , thay vì trước đó chỉ săn bắt thú rừng và xé xác ăn sống giống như người Eskimo hiện nay họ ăn thịt sống hải cẩu hoặc cá voi . Đó cũng là hình ảnh người Hán khi chưa tìm ra lửa .
Nhà nông Lạc Việt trồng “ lúa nước “ nên bắt buộc phải tính ngày tháng vụ mùa theo “con nước” lên xuống do ảnh hưởng của mặt trăng tác động lên , chứ mặt trời không ảnh hưởng tới con nước . Làm ra âm lịch khó hơn làm ra dương lịch rất nhiều, vì âm lịch vừa phải tính theo chu kỳ di chuyển của mặt trăng , vừa phải lệ thuộc vào đường đi của mặt trời , và cứ 4 năm lại phải cộng thêm vô lịch ta một tháng gọi là tháng nhuần hay tháng nhuận để âm và dương lịch luôn đi kè bên nhau , nghĩa là âm lịch là một thứ lịch kép . Đây là một sự bó buộc đối với nghề trồng lúa nước, mà không hề bó buộc đối với các loại lúa cạn hay ngũ cốc khác. Nếu qủa thực rằng người Hán có văn hoá thì hà cớ gì phải dùng âm lịch và ăn Tết Nguyên Đán theo cách của người Việt ? Nên nhớ rằng người Hán là giống dân ăn kê mì và bánh bao không nhân làm từ bột mì , nghĩa là dân Hán không bị lệ thuộc vào mặt trăng như dân tộc Việt . Sao dân Hán không biết tự mình làm ra dương lịch để xài, mà lại đi bắt chước người Việt dùng âm lịch một cách ấu trĩ và thiển cận như vậy ? Có phải ta đã đồng hóa chúng chưa ? Nếu nói là có một nền văn minh du mục thì tôi thực sự hết sức nghi ngờ . Ta có thể đặt câu hỏi thế sao các nền văn minh nông nghiệp khác như Lưỡng Hà chẳng hạn cũng làm nông nghiệp lâu đời mà không có văn minh như ta ? Câu hỏi ấy thông minh lắm . Văn minh nông nghiệp các nơi khác trên thế giới chỉ trồng các loại kê , bắp , lúa mì , lúa mạch , lúa miến , bo bo ,v.v… là những thứ không đòi hỏi nguồn nước dồi dào và chính xác như lúa nước, nên không cần phải biết nhiều về khí tượng, thời tiết , nắng mưa và không thể đem so sánh với văn minh lúa nước được .
Có người mắc cười vì bài ca dao :
Tháng giêng là tháng ăn chơi.
Tháng hai trồng đậu tháng ba trồng cà.
Tháng tư cày vỡ ruộng ra .
Để cho ta lại làm mùa tháng năm.
Mới nghe tưởng như ta chỉ ăn và chơi thôi . Thực ra đó chỉ là những câu mào đầu . Mùa nào thức ấy. Không thể tùy tiện theo ý ta được mà phải theo khí tượng mà cày cấy . Không có hiểu biết về nghề nông mà bị đày vào hoang địa với cái tên rất mỹ miều là đi vùng “kinh tế mới” là một cách giết dân thôi, xin đừng vội hoang tưởng . Vì thế mà ta không dùng dương lịch dù nó đơn giản hơn . Vì muốn làm lịch để canh tác lúa nước nên đã có ngành thiên văn . Muốn hình thành một triết lý trác tuyệt về vũ trụ thì phải hiểu được vũ trụ gọi là vũ trụ quan hay thế giới quan . Không thể nào không quan sát , nhìn ngắm , suy xét mà có được tất cả những thứ ấy . Không chỉ mặt trăng và mặt trời ảnh hưởng đến con người và vạn vật như con nước thôi đâu mà ngay cả các vì tinh tú nhỏ bé xa xôi khác như sao Kim , Mộc , Thủy , Hỏa , Thổ , Thiên vương tinh , Diêm vương tinh , Hải vương tinh ,v.v.... cũng đóng góp vào việc tác động lên vạn vật và con người như tài năng và tánh tình con người nơi dương thế không ít . Không hiểu biết về vũ trụ sẽ không thể hiểu được các chu kỳ của tinh tú , của các chòm sao và không thể làm ra lịch được . Thế là nền văn minh tinh thần của ta đã hình thành từ đó . Đây là đầu mối của Dịch học . Chúng ta bắt đầu có Đạo hoàn toàn không do ngẫu nhiên đâu . Đó là công trình vắt óc suy nghĩ của tổ tiên hàng chục ngàn năm mà có. Tổ tiên chúng ta cũng đã từng chia năm chẻ bảy những sự vật nhỏ nhất ra để tìm hiểu gọi là triết lý không khác chi những triết gia La Hy sau này như Socrates , R. Descartes , Plato , v.v… để rồi cuối cùng đưa ra một kết luận trác tuyệt nhất nhân loại để dạy cháu con rằng Ông Trời hay Chúa Trời đã làm ra như thế và Ông Trời sanh ra vạn vật quan hệ chằng chịt với nhau gọi là Đạo. Trong suy nghĩ của riêng tôi hẳn nó phải bắt đầu trong nền văn minh Sơn Vi cách đây từ 15.000 đến 32.000 năm rồi . Cho nên có sự ảnh hưởng lớn mạnh trong cung cách suy nghĩ và lễ giáo của người dân Việt vô cùng lớn rộng mà tất cả các dân tộc khác trên thế giới không hề có và cũng không thể bắt chước . Đây cũng chính là bằng chứng Việt tộc là chủ nhân ông của nền văn minh Hoa Hạ sáng ngời. Người Việt hiện có mặt trên 80 quốc gia gần như khắp thế giới, xin vui lòng cho biết có nước nào trên thế giới phân biệt âm dương rõ ràng trong cách xưng hô cầu kỳ như dân tộc Việt hay không ? Duy nhất chỉ người Việt là biết ai lớn ai nhỏ , ai trên ai dưới , ai già ai trẻ, ai chủ ai tớ , ai thầy ai trò, vì rằng tất cả mọi liên hệ đều chằng chịt một mối tương quan được gọi chung là Đạo . Cho nên tôi luôn luôn qủa quyết rằng nền văn hóa Hoa Hạ rực rỡ năm châu là tác phẩm của Việt tộc mà không sợ lầm lẫn . Người ngoại quốc khi học tiếng Việt họ rất sợ học cách xưng hô lạ lùng này , vì họ không có khái niệm về âm dương lớn nhỏ như ta , hoàn toàn không do ngẫu nhiên mà nguồn gốc của nó là Âm Dương Ngũ hành . Ta có rất nhiều danh xưng như Cụ , cố , nội , ngoại , ông , bà , cha , bác , chú , cô , dì , cậu , mợ, dượng , thím , u , v.v…. kể không muốn hết . Phải gọi tên thật chính xác và qua cách xưng hô người ngoài có thể “định danh” được mối quan hệ của người nói chuyện . Danh chánh ngôn thuận . Ta không còn bằng chứng sách vở hay sử liệu nào nói về “tính chính danh” trong cung cách cư xử của tổ tiên nữa , nhưng ta có quyền nghi ngờ về học thuyết chính danh đề ra do Khổng Tử về sau này . Khổng tử san định lại sách vở , tư tưởng nhưng chính Khổng tử cũng là kẻ cắt xén thô bạo văn hoá dân tộc Việt , mơ tưởng về văn hoá du mục nhà Chu . Tính chính danh rất rõ nét mồn một trong cung cách xưng hô và ứng xử của Việt tộc . Chuyện cổ tích Trầu Cau cho thấy , muốn phân biệt hai anh em song sanh ai lớn ai nhỏ , người con gái chỉ cần một mẹo nhỏ là mời hai anh em ăn cơm với một đôi đũa duy nhất , người em bắt buộc sẽ nhường cho người anh trước , đây là “bằng chứng sống” văn hoá Dịch học . Đó là tôn ti trật tự , là lễ độ mà Hán không thể biết để dạy dân ta như sách sử viết để gạt gẫm ta được . Con của bác phải là anh , là chị bất kể sanh trước hay sau . Khác với dân Việt , theo tập tục Hán , ai sanh trước sẽ làm anh hay chị , ai sanh sau phải làm em . Giữ đạo là giữ lễ phép , giữ tôn ti. Khi đạo ấy bị phá thì gọi là quân vô đạo . Thí dụ chôn sống con gái bên Thổ Nhĩ Kỳ là phường phá đạo. Đạo là quan hệ giữa con người với con người và con người là trên hết , kế đến là con vật , giữ Đạo không phải là định kỳ đến chùa chiền hay đi nhà thờ , không phải là chăm chỉ tụng kinh hay cầu nguyện . Câu hỏi được đặt ra là khi nghe tiếng phôn lúc đang tụng kinh thì ta làm gì? Tiếp tục đọc cho xong ? Chúa Jesus trả lời rất rõ ràng , khi con bò của bạn rớt xuống giếng vào ngày Sa-bat ( ngày nghỉ lễ , không được làm việc xác) thì bạn kéo nó lên hay để nó chết ở đó ? Xem thế đủ biết khi đặt Thượng Đế và con vật trên bàn cân thì bàn cân phải nghiêng về bên nào rồi , người hay vật còn sống quan trọng hơn người và vật đã chết ,kể cả Thượng Đế hay Thần Linh. Người Việt không ai lạ gì câu chuyện có người đi buôn bận bịu lắm gặp một con cá đang nằm hấp hối trong một vũng cạn . Con cá van xin người ấy cứu mạng bằng 1 sô nước , người ấy vịn cớ bận mai mốt trở về sẽ cho sau. Con cá trả lời , tôi cần nước ngay bây giờ để sống , chứ chờ ngày bác quay về thì tôi đang có mặt tại quầy bán cá khô ngoài chợ rồi. Đạo là thế.
Sử cũng chép : Mông Cổ chiếm bình nguyên Hoàng Hà xưng là Hoàng Đế lập nên Trung Quốc và cũng bắt chước Đế Lai xưng là Thiên tử. Thì ra Hán cũng nhận là đã bắt chước ? Quan niệm Thiên Tử cũng chính là của người phương Nam ? Chỉ người phương Nam mới có Đạo vua tôi nên mới có Thiên Tử , quan niệm về Trời và Đất . Nhưng cái quan hệ vua tôi của Đạo học phương Nam là thuận Thiên để hạp đạo Trời , nghĩa là để cho đời sống tồn tại vĩnh viễn . Cái Đạo ấy nó quấn quýt và quyện chặt lại thành một khối duy nhất như Phục Hy và Nữ Oa chứ không phải cái Đạo rất „vô đạo“ của Khổng Tử mà hôm nay Hán và Việt đang có mòi vực sống dậy để .... khai thác .
Khổng Tử đã tìm đọc và giấu nhẹm đi 6 pho sách trong lô sách 8 pho của Đạo Việt từ Nhất đến Bát , chỉ cho xuất bản có 2 pho là Tứ Thư ( gồm Đạo học, Trung Dung , Luận ngữ , Mạnh Tử ) và pho Ngũ Kinh ( gồm kinh Thư , Thi , Lễ , kinh Dịch và kinh Xuân Thu ) mà không thấy Tam Phần hay Bát Sách .v.v... Vậy là cái đống sách ấy đã sớm trở thành cát bụi rồi . Kinh Thư gồm 900 bài thơ mà Khổng Khưu chỉ chép lại 300 bài , 2 phần 3 sách còn lại bị quăng vô thùng rác .
Tú Xương khi làm thơ đã viết " mở miệng nói ra gàn Bát Sách " nhưng chẳng ai định nghĩa được gàn bát sách là gì , chỉ thấy nói rằng ý nói rất gàn dở mà thôi . Nhưng cái nguy hiểm là mấy trăm năm sau Khổng Tử, mấy anh vua Tàu đọc sách Khổng Tử thấy hay hay nên đem ra tròng lên đầu lên cổ đám dân đen ít học . Lúc sinh thời Khổng Tử bôn ba khắp mọi nước để rao giảng đạo mà có nước nào thèm ngó ngàng hay đếm xỉa tới đâu . Thế mà lúc cuối đời được dùng tới thì Khổng ta không ngại tỏ rõ bộ mặt giả nhân gỉa nghĩa chém mất vài mạng người , chẳng kể gì đến Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín gì hết . Nếu phải đem chém thì phải chém Khổng Khâu trước hết ! Dĩ nhiên là mấy anh vua Tàu này đã trục lợi , chỉ thấy nói đến bổn phận dân đen đối với vua chúa nhưng anh ấy lờ tắp cái trách nhiệm của vua đối với quần thần . Cái này giống đảng ta chỉ biết đòi dân phải trung với đảng , hiếu với dân nhưng đảng lại vô cùng tắc trách . Hèn chi cái đạo ăn cắp rồi đem chế biến phơi khô kiểu này không tồn tại được. Thật láu cá ! Đạo đất Việt vua tôi tương kính nhau thì đâu có sợ diễn biến hoà bình . Đàng này kiểu nào anh cũng sợ hết ,vừa sợ chiến tranh vừa sợ cả hòa bình . Lạ thiệt ! Đúng là ăn cắp học không đến nơi đến chốn là thế .
Trong các nhu cầu chính của con người như ăn, mặc , ở , đi , cưới xin , chữa bịnh, v.v.... nhất nhất đều tuân thủ nguyên tắc âm dương ngũ hành . Trong trang phục thì dựa vào âm dương ngũ hành mà có : Nam tả , nữ hữu , tức là cách cài áo bên phải hay trái còn tùy giới tánh .
Việc xây cất nhà ở người Việt tin rằng : Nhà hướng Nam không làm cũng có .
Trong việc đi lại , khi xuất hành người Việt cũng tin theo mệnh trời cho nên phải tránh hay chọn ngày giờ hạp để lên đường :
Mùng năm , mười bốn , hăm ba
Đi chơi cũng thiệt nữa là đi buôn .
Triết lý âm dương ngũ hành ăn sâu vào máu thịt người Việt đến nỗi ai cũng coi đó là chuyện tự nhiên , không ai đặt ra bất cứ một nghi ngờ hay thắc mắc nào cả . Người sống tôn thờ người chết , gắn bó với người chết như âm với dương vậy . Nếu được hỏi thì sẽ nghe câu trả lời là tôi theo đạo thờ ông bà . Đạo khác hẳn với tôn giáo ở chỗ không hề có giáo chủ , giáo lý cũng không luôn . Giáo dân không ở chung một tổ chức nào nên dễ bị xếp vào danh sách vô tôn giáo .“ Đạo Cả“ có trong máu thịt , trong tim óc dân Việt , không ai nghĩ đến việc đặt tên cho đạo mình một cái tên . Danh có chánh thì ngôn mới thuận . Vì thiếu tính chính danh mà dân ta chưa ai dám nhìn nhận Đạo Cả là đạo của mình . Không ai giải thích được đạo đó là đạo gì nữa . Nhân đây xin khẩn khoản các bậc trưởng thượng ngồi bàn bạc lại để làm lễ đặt tên cho Đạo ! Rất mong thay !
Đạo Cả hiện đang bị tàn phá nặng nề : Trí , Phú , Địa , Hào thì đào tận gốc , trốc tận rễ . Tinh thần tương thân tương ái , lá lành đùm lá rách bị phân thành giai cấp để đấu tố lẫn nhau , nghi kỵ nhau do quyền lợi khác biệt , con cái đấu tố cha mẹ , vợ đấu tố chồng, con dâu đấu tố cha mẹ chồng , luân thường đạo lý bị đảo điên , chùa chiền thánh thất bị tước đoạt , tu sĩ bị bắt nhốt , giáo dân bị đánh đập . Mất đạo ắt sẽ mất nước .
· Hạ Miên Trường * 22.feb.2010
Cặp Phục Hy & Nữ Oa (ghi chú: Phục Hy áo cài tay trái theo cách người Việt)